エピソード

  • EP34 - Rắc bướm lên hoa - Nước mấy lần xanh - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    2025/09/26

    Ai đem rắc bướm lên hoa
    Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?
    Ai đem nhuộm lá cho vàng?
    Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta?Sông Thương nước mấy lần xanh?
    Xa xôi lắm lắm cho anh nhớ nàng.
    Ai xui sông vắng đò giang,
    Muốn lên thăm nàng biết lối nào lên.
    Giá anh có phép thần tiên,
    Bắc cầu bằng bút, đan thuyền bằng thư,
    Đem tim đắp đập, câu cừ,
    Anh lên trên ấy đã từ ngày xưa.
    Giời không nắng thì giời mưa,
    Biết con người ấy có chờ anh chăng?

    続きを読む 一部表示
    1 分
  • EP33 - Trông sao - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    2025/09/26

    Đếm xem cả thẩy bao nhiêu?
    Vu vơ như tiếng sáo diều vu vơ...
    Miên man gió chảy không bờ,
    Lòng lâng lâng nhẹ đợi chờ mênh mông.
    Tôi đi tìm mũ Thần Nông,
    Thấy con vịt trắng giữa sông Ngân Hà.
    Dài ra, vệt sáng dài ra,
    Hồn em bay đấy, hay là hồn tôi?
    Lại vì sao nữa đổi ngôi,
    Không mà, sao ấy vào chơi sao này.
    Vội vàng tôi ngửa bàn tay,
    - Phải hồn em xuống nơi này cùng tôi.
    Bao giờ sao hết đổi ngôi,
    Hồn em xa cách hồn tôi ngàn trùng.

    続きを読む 一部表示
    1 分
  • EP32 - Vô Tình - Puskin
    2025/09/25

    VÔ TÌNH (PusKin)
    Vô tình anh gặp em
    Rồi vô tình thương nhớ
    Đời vô tình nghiệt ngã
    Nên chúng mình yêu nhau.
    ***
    Vô tình nói một câu
    Thế là em hờn dỗi
    Vô tình anh không nói
    Nên đôi mình xa nhau
    ***
    Chẳng ai hiểu vì đâu
    Đường đời chia hai ngả
    Chẳng ai có lỗi cả
    Chỉ vô tình mà thôi.
    ***
    Vô tình suốt cuộc đời
    Anh buồn đau mải miết
    Vô tình em không biết
    Hay vô tình quên đi.

    続きを読む 一部表示
    1 分
  • EP31 - Người hàng xóm - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    2025/09/25

    Người hàng xóm - Nguyễn Bính

    Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
    Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn.
    Hai người sống giữa cô đơn,
    Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
    Giá đừng có giậu mùng tơi,
    Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
    Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
    Có con bướm trắng thường sang bên này.
    Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!
    Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
    Chả bao giờ thấy nàng cười,
    Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên,
    Mắt nàng đăm đắm trông lên...
    Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
    Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
    Tôi buồn tự hỏi: “Hay tôi yêu nàng?”
    - Không, từ ân ái nhỡ nhàng,
    Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao!
    Tơ hong nàng chả cất vào,
    Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
    Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,
    Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
    Cái gì như thể nhớ mong?
    Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
    Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
    Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
    Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
    Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.
    Cô đơn buồn lại thêm buồn...
    Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
    Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
    Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
    Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
    Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng...
    Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
    Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
    Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
    Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
    Đêm qua nàng đã chết rồi,
    Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.
    Hồn trinh còn ở trần gian?
    Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!


    Trúc Bạch, 12 tháng 7 năm 1940

    続きを読む 一部表示
    3 分
  • Kiều 01 - Truyện Kiều - Mở Kết
    2025/08/28

    Nguyễn Du 阮攸Trăm năm trong cõi người ta,
    Chữ tài, chữ mệnh khéo là ghét nhau.
    Trải qua một cuộc bể dâu.
    Những điều trông thấy đau đớn lòng.Ngẫm hay muôn sự tại trời,
    Trời kia đã bắt làm người có thân.
    Bắt phong trần, phải phong trần,
    Cho thanh cao, mới được phần thanh cao.
    3245. Có đâu thiên vị người nào,
    Chữ tài, chữ mệnh dồi dào cả hai.
    Có tài, mà cậy chi tài?
    Chữ tài liền với chữ tai một vần.
    Đã mang lấy nghiệp vào thân,
    3250. Cũng đừng trách lẫn trời gần, trời xa.
    Thiện căn ở tại lòng ta,
    Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài!

    続きを読む 一部表示
    1 分
  • EP30 - Vô Tình - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    2025/08/27

    Vô Tình - Nguyễn Bính

    Ba năm trở lại đất Hà Đông,
    Người cũ Cô Oanh má vẫn hồng,
    Tóc vẫn bỏ lơi, răng vẫn trắng,
    Vẫn ngồi lơ đãng liếc qua song.
    Nhưng vẫn vô tình với khách thơ
    Qua đường hai mắt ngại ngùng đưa,
    Mà hai mắt ấy lâu nay vẫn
    Riêng đề nhìn ai trong giấc mơ.
    Khách tạm vui trong những lúc buồn,
    Tạm ngừng giọt lệ ngập ngừng tuôn,
    Tạm yêu trên bước đường hiu quạnh,
    Tạm kiếm cho môi một chiếc hôn.
    Nhưng vẫn vô tình như chẳng biết,
    Người mà khách vẫn yêu tha thiết,
    Ngẩn ngơ hôn những cánh hoa tươi,
    Và ngẩn ngơ nhìn tàn lá biếc.
    Lòng đâu nhớ đến khách qua đường,
    Những buổi chiều hè nhạt bóng dương,
    Những buổi thu sang vàng lá rụng,
    Những ngày đông đến trận mưa sương.
    Những độ xuân về, những tiếng khuyên
    Vang lừng ca ngợi cảnh xuân thiên.
    Lòng đâu nhớ đến? lòng đâu nhỉ?
    Nhớ đến chi người khách chẳng quen!
    Xuôi ngược đường đời, khách lại đi,
    Lại buồn lại khóc lại phân ly,
    Lại ôm một mối tình vô vọng,
    Trở lại Hà Đông chẳng hẹn kỳ.

    続きを読む 一部表示
    2 分
  • EP29 - Vô Duyên - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    2025/08/27

    Vô duyênNguyễn BínhVnễnêô duyên là sợi tơ hồng,
    Xe cô trinh nữ lấy chồng hôm qua.
    Xuân tàn rồi, hết mùa hoa,
    Đường gần bướm vắng, đường xa bướm về.
    Ngõ làng rơi lắm lá tre,
    Vườn suông chỉ có hoa chè rụng mau.
    Thế thôi, còn có gì đâu?
    Có cô hàng xóm hái giầu bằng tay!
    Cô ơi! Tôi nói câu này,
    Nghe chăng thì chớ gió bay lên giời.
    Sớm nay buồn nhất là tôi,
    Quàn hai cánh lại tạm thôi giang hồ
    Sớm nay còn một mình cô,
    Cô nên ở lại hái cho giàn giầu.

    続きを読む 一部表示
    1 分
  • EP28 - Mẹ ta trả nhớ về không - Đỗ Trung Quân - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    2025/08/26

    Ngày xưa chào mẹ, ta đi mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười

    mười năm rồi lại thêm mười

    ta về thì khóc, mẹ cười lạ không

    ông ai thế? Tôi chào ông

    mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi

    ông có gặp thằng con tôi hao hao... tôi nhớ... nó ...người ...như ông.

    mẹ ta trả nhớ về không

    trả trăm năm lại bụi hồng... rồi... đi... (Đỗ Trung Quân)

    続きを読む 一部表示
    1 分